Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Đời Có Bao Nhiêu Ngày Vui-Quang Dũng



Sáng tác: Châu Đăng Khoa
Trình bày: Quang Dũng




Đôi lúc tôi hay một mình

Tự hỏi rằng đời này có bao nhiêu ngày vui ?
Đôi lúc tôi mơ một mình
Ngồi lặng im nghe và đếm bao nhiêu ngày trôi 

Đôi lúc tôi yêu một mình
Đường về riêng tôi lặng lẽ
chẳng ai đợi tôi
vuốt ve bàn tay vỗ về 
Buồn làm sao buông...?


Đôi lúc tôi hay tự hỏi
rằng 
Một mai đây mình chết có ai buồn không?

Đôi lúc tôi hay ngộ nhận
Nhiều điều xa xôi lạ lẫm ngỡ như là quen 
Đôi lúc muốn sống thật chậm 
Để kịp yêu thương kịp nói
những điều vấn vương

Giá như ở đâu đó người
 đợi lắng nghe tôi kể 


Đời có bao nhiêu ngày vui

Thảnh thơi để ta mỉm cười 
Chỉ ước có ai đợi tôi
Vỗ về ôm tôi mỗi tối

Đời chẳng thề như là mơ
Dẫu ta cứ hay mong chờ
Lạnh lẽo cô đơn thờ ơ
 bơ vơ chết trong hững hờ.

Đời chẳng thề như là mơ
Dẫu ta cứ hay mong chờ

Lạnh lẽo cô đơn thờ ơ
 bơ vơ chết trong hững hờ.

Tưởng Rằng Đã Quên-Quang Dũng


Tưởng rằng đã quên.
 Cuộc tình sẽ yên 
Tưởng rằng đã quên. 
Nhưng tim yếu mềm
Một ngày thấy em.
 Là đời bỗng đêm vây khốn.

 Tưởng rằng đã quên.
Cuộc tình sẽ yên T
ưởng rằng đã quên. 
Thân đau muốn nằm 
Vì từng bước em.
 Là từng mũi đinh cuồng điên.

 Còn gì đâu những đóa hoa hồng 
Vì trái tim tội lỗi lưu vong 
Còn gì đâu những má xưa nồng
 Dù xác thân còn phút ăn năn.

Tưởng rằng đã quên. 
Cuộc tình sẽ yên 
Tưởng rằng đã quên. 
Em qua phố rộng 
Một lời trối trăn. 
Còn tìm thấy trong đôi mắt.
 
Tưởng rằng đã quên. 
Cuộc tình sẽ yên 
Tưởng rằng đã quên. 
Tay em vẫn còn 
Dựng đời bão lên.
 Làm từng vết thương hồn nhiên... 

Còn lại đây những sớm mai buồn 
Vì phố xưa cỏ lá mong manh
 Còn lại đây những bến hoang tàn 
Vì xác thân đã quá lênh đênh.

Tưởng rằng đã quên. 
Cuộc tình sẽ yên 
Tưởng rằng đã quên. 
Em qua phố rộng 
Một lời trối trăn. 
Còn tìm thấy trong đôi mắt.
 
Tưởng rằng đã quên. 
Cuộc tình sẽ yên 
Tưởng rằng đã quên. 
Tay em vẫn còn 
Dựng đời bão lên.
 Làm từng vết thương hồn nhiên... 

Tình Sầu-Hồng Nhung ft. Quang Dũng


Tình yêu như trái phá
con tim mù loà.
Một mai thức dậy,
chợt hồn như ngất ngây,
chợt buồn trong mắt nai,
rồi tình vui trong mắt,
rồi tình mềm trong tay.


Tình yêu như vết cháy
trên da thịt người.
Tình xa như trời,
tình gần như khói mây,
tình trầm như bóng cây,
tình reo vui như nắng,
tình buồn làm cơn say

Cuộc tình lên cao vút
như chim mỏi cánh rồi,
như chim xa lìa bầy,
như chim xa lìa trời,
như chim bỏ đường bay


Tình yêu như trái chín
trên cây rụng rời,
một mai thức dậy
chuyện trò với lá cây,
rồi buồn như lá bay
Một giòng sông nước cuốn,
một cuộc tình không may


Tình yêu như thương áo
quen hơi ngọt ngào
Rời nhau hôm nào,
hồn mình như vá khâu,
buồn mình như lũng sâu
Rồi tình trong im tiếng,
rồi tình ngoài hư hao


Tình yêu như nỗi chết
cơn đau thật daì.
Tình khâu môi cười,
hình hài xưa đã thay,
mặn nồng xưa cũng phai,
tình chia nhau gian dối,
tình đày tình đôi nơi

Tình yêu như cơn bão
đi qua địa cầu
Tình thắp cơn sầu,
tình dìu qua hố sâu,
tình vời lên núi cao
Rồi trong cơn yêu dấu,
tình đày tình xa nhau


Cuộc tình lên cao vút
như chim mỏi cánh rồi,
như chim xa lìa bầy,
như chim xa lìa trời,
như chim bỏ đường bay


Tình yêu cho anh đến
bên cơn muộn phiền,
tình đi âm thầm,
nghìn trùng như vết sương,
lạnh lùng như dấu chim.
Tình mong manh như nắng,
tình còn đầy không em?


Tình yêu như đốt sáng
con tim tật nguyền,
tình lên êm đềm,
vội vàng nhưng chóng quên,
rộn ràng nhưng biến nhanh,
Tình cho nhau môi ấm,
một lần là trăm năm.